[ShinxRan] Mang năm tháng bện thành những sợi tơ
  • Tôi chắc chắn nếu không phải niệm trong lòng đàn ông đàn ang phải có phong độ thì tôi đã nắm cổ áo của cô ta kéo lên mà lắc hỏi cô ta có điên không rồi. Ran Mouri, mở miệng ra câu đầu tiên là lăn giường, tốt lắm, không ngờ một nghệ sĩ nhỏ nhoi còn chưa debut như cô ta mà đã treo được câu cửa miệng thế này. Đây là ý thức giác ngộ tự giác tốt đẹp trong giới giải trí phồn hoa mà người ta vẫn hay nói đấy à?
  • Tôi giận đến phát run, thật ra không phải có ý gì với cô ả cả, mà là tôi đang kiềm chế không nhớ đến những phẩm chất tốt đẹp mà tôi từng mắng cô ta trên mạng. Làm một người bình tĩnh lý trí không nhịn được mà ngồi trên bàn phím cào phím dùng thời gian kim cương của mình để mắng chửi cô ta trong vô bổ cũng là một dạng tài năng đấy. Cô ta sẽ chọc tôi tức chết. Tôi chắc chắn là tạo nghiệt nặng nề gì lắm mới dây vào cô ta.
  • May sao vỏ bọc bao năm nay của tôi vẫn có tác dụng, nên tôi chỉ hừ khẽ, nở nụ cười nắng đẹp trời trong với cô ta. Nếu là một người nào khác, với góc độ này trăm phần trăm là quỳ dưới gót giày tôi, thì cô ta không. Cô ta lặp lại lần nữa, giọng nói có phần khàn khàn, có vẻ đã lâu không nói gì với ai.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Anh muốn ngủ với tôi à?
  • Tôi cố gắng đoán ý cô ta, nhưng mấy quyển sách tâm lý học lúc này lại không dùng được. Bởi vì dáng điệu của cô ta rất bình thản, như thế câu nói ra chẳng phải gây sốc gì, chỉ là một câu bình thường trong dịp bình thường nào đó chẳng kém. Như thể đây là thói quen, cũng là câu cửa miệng, nên nói đến chẳng biết ngượng ngùng. Đang niết mặt cô ta lại thấy bẩn tay.
  • Một người trăm ngàn người đều có thể đụng vào, bẩn tay.
  • Tôi buông cằm cô ta ra ngay tắp lự, đôi mắt nọ vẫn trống rỗng vô hồn như thế.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Vậy là cô không đồng ý?
  • Nhưng cô ta không đáp lại gì nữa, lại quay về dáng vẻ trước đó, chẳng buồn ngó ngàng đến tập séc trước mặt. Tôi cảm thấy nếu đưa cho cô ta một tấm thẻ đen, có khi lại là chuyện khác. Nhưng giá trị con người của cô ta bằng tận một tấm thẻ đen? Cho dù tiền chi ra có là số lẻ đi chăng nữa, thì cũng nên biết giới hạn của mình. Tôi ghét người không biết giới hạn.
  • Heiji Hattori
    Heiji Hattori
    Không ngủ với người ta còn đưa tiền làm gì? Đổi tính sang làm từ thiện rồi à? Hay cậu xem tôi thế nào, đầu tư vào công ty nhà tôi giúp bạn giúp bè đi có phải tốt không?
  • Hattori nghe xong không buồn chớp mắt lấy một cái, nói ra một câu vô thưởng vô phạt như vậy. Lẽ dĩ nhiên, Hattori là tên nhàm chán nhất tôi từng biết, khi mà trăm ngàn ngành nghề không thích lại cứ phải mở công ty giải trí. Mở công ty giải trí cũng không sao, dù sao dùng một cuộc đời còn tận sáu mấy năm đi chơi bời trong giới giải trí cũng không lãng phí thời gian chút nào. Ngoài việc đó ra, tên này cũng là người duy nhất có thể nghe tôi lảm nhảm nhiều tiếng liên tục về một câu chuyện gì đó không cần biết nguyên nhân. Như việc với Ran Mouri cũng thế.
  • Tôi không thể nói với cậu ta tôi từ một năm sau đến, nhưng tôi vẫn kể với cậu ta việc tìm Ran Mouri, sau đó cậu ta chỉ cười cà lơ phất phơ cực kỳ bàn luận như thế.
  • Sao mà mạch não tên này không theo kịch bản gì cả vậy? Đáng lẽ một người cơ trí thông minh đứng vững trong thương trường phải căm ghét một con người không màng lợi ích mới đúng.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Tôi ngủ với cô ta làm gì? Tôi không biết bẩn hay sao?
  • Heiji Hattori
    Heiji Hattori
    Vậy cậu đưa tiền cho cô ta làm gì? Khi không đưa một đống tiền, còn là người trong cái giới ấy. Cậu không biết tiền có thể mua tất cả à, cậu không quen không biết cô ta, đến đưa cho cô ta một đống tiền như thế, ngoài thân thể ra cô ta có gì trả cho cậu?
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Tôi cần quái gì cơ thể cô ta?
  • Heiji Hattori
    Heiji Hattori
    Không cần chẳng lẽ cần tim gan phèo phổi của cô ta? Hay nói là cậu vừa gặp đã yêu cô ta?
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
14
Chương 5